Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2010

Mathiơ 12.43-50: "Mối nguy hiểm của sống đạo đức mà không có giá trị thuộc linh"



MATHIƠ – VUA CÁC VUA
Mối nguy hiểm của sống đạo đức mà không có giá trị thuộc linh
Mathiơ 12.43-50
1. Hết thảy các tín đồ đã sanh lại theo lời Kinh Thánh đều có lòng quan tâm đến luân thường đạo lý, đạo đức. Mỗi ngày chúng ta nhìn thấy sự suy đồi của một quốc gia đã từ chối gốc rễ Cơ đốc xuất phát từ Kinh Thánh. Chúng ta nhìn thấy sự đồi bại cùng cực ở các chức vụ cao trong chính phủ. Chúng ta nhìn thấy nhiều gia đình tan vỡ, một cấp độ ly dị ngày càng tăng, và tội ác lạm dụng ngược đãi trẻ em. Chúng ta nhìn thấy bạo lực ngày càng tăng trên các đường phố. Chúng ta nhìn thấy mọi sự nầy được chiếu lên, được mở rộng, thậm chí gia tăng trên phương tiện truyền thông đại chúng, dường như họ muốn kích động tánh ác trong chúng ta. Roma 3.15 rất chính xác khi nói tới hạng người: "Chúng nó có chân nhẹ nhàng đặng làm cho đổ máu".
2. Là tín đồ và là người canh giữ mọi lẽ thật của Kinh Thánh, những Cơ đốc nhân Tin lành than tiếc việc bỏ qua các giá trị cùng những đức tính theo truyền thống và sự phát sinh triết lý không có các giá trị tuyệt đối. Lối suy tưởng rất thịnh hành ngày nay là: "Cái điều thực cho anh sẽ không thực cho tôi". Với cấu trúc không có giá trị cụ thể, giống như Israel đời xưa, mọi người đang làm "đúng theo mắt mình cho là phải". Triết lý nầy đứng nghịch chiều với hệ thống luật định của chúng ta và chúng ta là những chứng nhân cho sự tự huỷ diệt của triết lý đó.
3. Vấn đề là: chúng ta được khuyến khích sống đạo đức mà không cần giá trị thuộc linh đích thực. Đạo đức tự nó trong nhiều phương thức rất nguy hiểm hơn cả tình trạng phi đạo đức nữa. Người dòng Pharisi cùng các cấp lãnh đạo tôn giáo của Israel là một điển hình cho lẽ thật nầy.
4. Là học viên của Tân ước, chúng ta có khuynh hướng chê bai "các thầy thông giáo và người dòng Pharisi". Tuy nhiên, họ là hạng người vô cùng đạo đức. Họ sống theo những sự hướng dẫn nghiêm ngặt về cách ứng xử mà họ đạt tới mức tin tưởng rằng họ đã ở trong tình trạng tự chủ. Họ mù quáng do sự tự dối gạt mình đến nỗi khi Đức Chúa Trời đến với họ bằng hình thể con người, khi Đấng Mêsi mà lâu nay họ mong đợi đã hiện đến, họ đã không chịu công nhận Ngài. Đúng là tồi tệ, họ đã xem Ngài là một mối đe doạ và họ đã đóng đinh Ngài trên thập tự giá. Quí vị có thấy Chúa Giêxu đã không ngần ngại khi đến với hạng đĩ điếm, những kẻ tà dâm, kẻ giết người, và người thu thuế. Đúng thế, một vài cấp lãnh đạo tôn giáo đã dành thì giờ lúc ban ngày cho Ngài, ít nhiều gì cũng đã tin nơi Ngài.
5. Một trường hợp về tình trạng đạo đức tự dối gạt của họ được thấy trong Luca 18.10-14. Họ đã không thấy bản thân họ là hạng tội nhân, mà chỉ thấy họ là hạng người thanh sạch, công bình. Như một kết quả, họ đã chối bỏ ân điển của Đức Chúa Trời. Hãy chú ý Chúa Giêxu tiếp cận họ trong 23.25-32.
6. Đáng buồn thay, chúng ta nhìn thấy vấn đề sống đạo đức như thế nầy mà chẳng có giá trị thuộc linh chi hết hãy còn tiếp diễn ngày hôm nay. Chúng ta nhìn thấy trong giới cầm quyền, trong giới giáo dục, trong xã hội và thậm chí trong các nhà thờ nữa. Trong phân đoạn Kinh Thánh nầy, chúng ta sẽ nhìn thấy hai hình ảnh về sống đạo đức mà chẳng có chút giá trị thuộc linh nào, một từ LÃNH VỰC THUỘC LINH và một từ LÃNH VỰC GIA ĐÌNH.
I. Một hình ảnh từ lãnh vực thuộc linh (các câu 43-45).
A. Sự bất an của một tà ma bị trục xuất (câu 43).
1. Trong phân đoạn lạ lùng nầy, Chúa Giêxu đang nói tới “một tà ma”. Qua câu chuyện nầy Ngài đề cập tới một tà ma, một thiên sứ sa ngã, một con chốt của Satan và là một chi thể của thế lực gian ác của địa ngục. Bởi "tà ma", Kinh Thánh có ý nói rằng hắn rất độc ác và rất gớm ghiếc. Tuy nhiên, như chúng ta nhìn thấy sau đó, đã có nhiều quỉ "dữ hơn" hắn nữa.
2. Câu nầy đặc biệt không nói bằng cách nào "tà ma ra khỏi một người". Rõ ràng, Chúa Giêxu đã đuổi nhiều quỉ (đối chiếu câu 22). Tuy nhiên, có lẽ người nầy đã đưa ra quyết định sống đạo đức muốn quên đi tội lỗi, là điều đã khiến cho tà ma phải bỏ chạy.
3. Khi “tà ma’ ra khỏi người, "thì nó đi đến nơi khô khan kiếm chỗ nghỉ, nhưng kiếm không được". Tà ma không cần thức ăn hay nước uống, vì lẽ đó, chúng ta phải hiểu "khô khan" là cách nói bóng bẩy mà thôi. Khi ra khỏi một người, tà ma không có một chỗ nào tiện nghi để “nghỉ” hết.
4. Dường như tà ma thích ở trong loài vật hơn nếu chúng không thể ám vào con người. Tà ma khi ám vào người xứ Ga-đa-ren bị Chúa Giêxu đuổi ra đã xin Ngài cho phép ám vào bầy heo (8.31).
5. Tà ma cần loài thọ tạo, đặc biệt là con người để thực thi công việc xấu xa nhất của chúng. Một tà ma không chiếm hay không ám vào một người, hắn đang ở một nơi “khô khan” hay hoang vu lắm.
B. Sự trở về của tà ma bị trục xuất (câu 44).
1. Ở một góc độ của hình ảnh nầy, tà ma nói: "Ta sẽ trở về nhà ta mà ta mới ra khỏi". Cụm từ "nhà ta" cho thấy bản chất hay ám thị của ma quỉ. Tà ma nầy đã xem thân thể của con người chính là “nhà” của hắn, là nơi chiếm ngự, điều khiển của hắn.
2. Chúng ta biết rằng không phải người nào tin nơi Chúa Giêxu đều được sạch cả đâu. Có thể ai đó đã cất bỏ được thế lực của ma quỉ ra khỏi đời sống của mình bằng cách đưa ra một sự lựa chọn thích ứng sống đạo đức mà không nhất thiết phải tin theo Đấng Christ. Ở đây, chúng ta thấy vấn đề: ấy là sống đạo đức mà chẳng cần giá trị thuộc linh đích thực.
3. Khi tà ma trở về với nạn nhân của hắn, hắn: "thấy nhà không, quét sạch, và sửa soạn tử tế". “Quét sạch và sửa soạn tử tế" là cách nói thông thường dành cho việc dọn dẹp đời sống của một người, để đón nhận những điều xứng đáng hơn.
4. Mặc dù đời sống của người nầy đã được cải thiện. Mặc dù là “nhà không” chẳng có tà ma nào hết, mặc dù ngôi nhà ấy đã “quét sạch" tội lỗi, mặc dù ngôi nhà đó "sửa soạn tử tế", song không có một sự thay đổi thuộc linh nào cả. Cây cối bị đốn hạ, song gốc rễ tội lỗi hãy còn đó. Đã có sống đạo đức mà chẳng có giá trị thuộc linh nào đích thực hết.
5. Tội lỗi cơ bản phải được xử lý trước khi tội lỗi bị chinh phục. Đấy là lý do tại sao có nhiều người không bao giờ đến với Đấng Christ. Họ nói họ sẽ đến khi đời sống họ đàng hoàng hơn...nhưng họ không bao giờ đến với Ngài.
C. Sự tái định cư của một tà ma bị trục xuất (câu 45).
1. Tà ma đầu tiên khi ấy "bèn lại đi, đem về bảy quỉ khác dữ hơn nó nữa, cùng vào nhà đó mà ở". Hắn tìm kiếm bạn bè nào xấu xa, tồi tệ và thích huỷ diệt hơn cả hắn trước đó.
2. Giờ đây hết thảy tám tà ma cùng "vào" người ấy "mà ở đó". Từ ngữ "ở" mang ý tưởng định cư, ở thường trực luôn.
3. Chúa Giêxu phán: "vậy số phận người ấy sau lại xấu hơn trước".
Quí vị có biết người nào đã đưa ra một quyết định có ý thức muốn dọn dẹp đời sống của mình. Có thể người ấy (nam hay nữ) bỏ uống rượu, không còn tụm năm tụm ba nữa hay quyết định bỏ đi một tật xấu nào đó. Dường như họ giữ rất tốt trong một khoảng thời gian...có thể họ đã khởi sự nhóm lại với một Hội Thánh gần nhà. Sau cùng, khi họ không theo nỗi phần cải cách mà họ mới tìm được, họ cảm thấy thất vọng vô cùng. Tại sao điều nầy xảy ra? Vì duy các quyết định sống đạo đức vẫn chưa đủ để có sự thắng hơn tội lỗi. Đắc thắng sau cùng đối với tội lỗi đòi hỏi phải có quyền năng thuộc linh và quyền năng nầy chỉ đến qua một mối tương giao với Đức Chúa Giêxu Christ mà thôi.
4. Chúa Giêxu phán: "Dòng dõi hung dữ nầy cũng như vậy". Chúa Giêxu đã phán với dòng dõi Pharisi: "Khốn cho các ngươi, thầy thông giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả hình! vì các ngươi đi khắp dưới nước trên bộ để khuyên một người vào đạo mình; và khi đã khuyên được rồi, thì các ngươi làm cho họ trở nên người địa ngục gấp hai các ngươi" (Mathiơ 23.15). Chúng ta hãy xem lời lẽ của Phierơ ở II Phierơ 2.20-21.
II. Một hình ảnh từ lãnh vực gia đình (các câu 46-50).
A. Sự đến của gia đình theo phần xác của Chúa Giêxu (các câu 46-47).
1. Câu 46 chép rằng “mẹ và anh em Ngài đến đứng NGOÀI". Mathiơ 13.1 chép rằng Chúa Giêxu "ra khỏi nhà". Vì thế chúng ta kết luận rằng Chúa Giêxu đang dạy dỗ cho "dân chúng" ở trong một ngôi nhà chật cứng người.
2. Rõ ràng, có ai đó đã ngăn Chúa Giêxu, có lẽ là một trong các môn đồ Ngài với tin tức về sự đến của “mẹ và anh em Ngài”.
3. Họ đang “muốn nói cùng Ngài”. Ở điểm nầy, anh em của Chúa Giêxu chưa tin Ngài (Về sau Giacơ trở thành Giám Mục Trưởng Hội Thánh Jerusalem và viết thư tín mang tên ông). Trong phần mô tả chính bối cảnh nầy, Mác 3.21 ghi lại họ đã nói: "Ngài mất trí khôn".
4. Có lẽ gia đình của Chúa Giêxu đã lấy làm lo bởi phương thức Ngài phản kháng cấu trúc tôn giáo thời bấy giờ. Họ vốn biết Chúa Giêxu chế giễu những người kia giống như một quả bom hẹn giờ vậy. Có thể họ muốn đưa Ngài đi khỏi đó, và làm cho bầu không khí chính trị lắng dịu xuống.
5. Ở bất kỳ một cấp độ nào, có người đến nói công khai với Chúa Giêxu: "xem kìa, mẹ và anh em Thầy đang đứng ở ngoài, muốn nói cùng Ngài".
B. Sự thực về gia đình thuộc linh của Chúa Giêxu (các câu 48-50).
1. Dường như Chúa Giêxu chẳng có gì phải lúng túng hết. Không nghi ngờ chi nữa, Ngài liếc nhìn quanh các môn đồ khi Ngài phán: "với kẻ đến nói cùng Ngài", Ngài hỏi: "Ai là mẹ, ai là anh em ta?" Chắc chắn, dân chúng đang đứng gần đó đã lấy làm lạ bởi câu hỏi kỳ dị nầy.
2. Chúng ta biết Chúa Giêxu không phải là đoạn tuyệt hoặc không công nhận gia đình của mình đâu. Ngài vốn yêu thương sâu sắc và lo chăm sóc cho họ. Từ trên thập tự giá, lời nói sau cùng của Ngài cho người môn đồ yêu dấu là Giăng, Ngài bảo ông phải chăm sóc cho mẹ Ngài. Tình yêu của Ngài trói buộc anh em của Ngài gắn bó với nhau trong Công vụ Các Sứ Đồ 1, họ được tính chung với các môn đồ ở trên phòng cao.
3. Khi ấy Chúa Giêxu "giơ tay chỉ các môn đồ mình" và phán với mọi người: "Nầy là mẹ cùng anh em ta". Ngài có ý nói rằng mọi người đều được mời trở nên chi thể trong gia đình thuộc linh, đời đời của Ngài. Bất cứ ai cũng đều có thể trở thành chi thể trong gia đình của Đức Chúa Trời. Khi chúng ta làm theo lời kêu gọi đó, gia đình của Đức Chúa Trời là gia đình duy nhất mới thực sự là vấn đề.
4. Chúa Giêxu lên tới cao điểm của bối cảnh bằng cách nói: "Vì hễ ai làm theo ý muốn Cha ta ở trên trời, thì người đó là anh em, chị em ta, cùng là mẹ ta vậy".
5. Hêbơrơ 2.11-13 cho chúng ta biết rằng Chúa Giêxu "không thẹn mà gọi những kẻ đó là anh em".
6. "Hễ ai" là một từ mời gọi. Từ ấy nhắc cho chúng ta nhớ tới Khải huyền 22.17: "Kẻ nào muốn, khá nhận lấy nước sự sống cách nhưng không". Hễ ai "làm theo ý muốn Cha ta", nghĩa là người nào tiếp nhận Đức Chúa Giêxu Christ đều là chi thể trong gia đình đời đời của Chúa Giêxu.
KẾT LUẬN: Sống đạo đức mà chẳng có một sự thay đổi thuộc linh thì chẳng thay đổi chi hết. Những việc lành mà không có đức tin nơi Đấng Christ chẳng cứu được ai. Tôn giáo mà chẳng có một mối tương giao với Chúa Giêxu thì chỉ là hư không mà thôi. Đừng lo dọn dẹp bề ngoài của đời sống mình, hãy dâng trọn vẹn đời sống mình cho chính mình Chúa Giêxu.
***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét