Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

ĐỨC CHÚA TRỜI ĐANG QUAN PHÒNG CHÚNG TA



ĐỨC CHÚA TRỜI ĐANG QUAN PHÒNG CHÚNG TA
Khi cuộc sống chuyển hướng bất ngờ, bạn sẽ tìm sự giúp đỡ ở đâu? Khi những điều khốn khó trong gia đình, hôn nhân, con cái, bạn bè, kẻ thù, tài chính và cuộc sống đến gõ cửa lòng bạn, thì bạn sẽ chạy đi đâu? Phải chăng có một chỗ mà tôi và bạn sẽ chạy đến trong những thời điểm gian truân? Có một nơi để đụt giông bão, nơi ấy sẽ che chở và bảo hộ chúng ta chăng?
Qua giọng nói của tiên tri Nahum chúng ta nghe thấy Đức Chúa Trời đang kêu gọi chúng ta: "Đức GIÊHÔVA là tốt lành, làm đồn lũy trong ngày hoạn nạn, và biết những kẻ ẩn náu nơi Ngài” (1.7).
Đồn lũy: 1. Một địa điểm vững chắc hay một pháo đài. 2. Một nơi nương náu, một nơi giữ tròn sự sống cho.
Đức Chúa Trời là đồn lũy của chúng ta! Ngài là nơi nương náu và yên nghỉ. Ngài là thành nương náu và giữ tròn sự sống cho chúng ta. Ngài là Đức Chúa Trời của chúng ta!
Tôi không nói chúng ta sẽ không hề chịu khổ, không hề đối diện với những điều khó khăn và những lúc trăn trở đâu. Là Cơ đốc nhân, chúng ta biết chắc rằng, sống đời sống giống như Đấng Christ sẽ gặp phải những điều khó khăn. Không có một sự miễn trừ nào đối với sự đau khổ trong đời nầy. Hết thảy chúng ta đều sẽ đối diện với nó. Đấy là lý do tại sao chúng ta cần đến đồn lũy của Đức Chúa Trời! Đấy là lý do tại sao chúng ta cất tiếng hát: "Trong những thời điểm như thế nầy, bạn đang cần một Cứu Chúa".
Đức Chúa Trời đã cung ứng cho mỗi một người chúng ta, là con cái Ngài, những đồn lũy sẽ giữ gìn và bao che cho chúng ta trong thời khắc gian nan của chúng ta. Những đồn lũy tôi muốn nhắc tới là . . . Ngôi Lời. . . Sự thanh sạch . . Tình yêu thương . . . Sự cầu nguyện . . . Sự ngợi khen . . .Sự Cảm Tạ . . . và Sự tha thứ. Khi yên nghỉ trên các đồn lũy nầy, lúc chúng ta đối diện với bão táp trong cuộc sống không những sẽ giúp chúng ta chịu đựng nổi, mà còn khiến cho chúng ta được vững vàng trong Đức Chúa Trời nữa. Sứ đồ Phao-lô nói về đồn lũy của chúng ta trong Đức Chúa Trời.
II Côrinhtô 4.8-11: “Chúng tôi bị ép đủ cách, nhưng không đến cùng; bị túng thế, nhưng không ngã lòng; bị bắt bớ, nhưng không đến bỏ; bị đánh đập, nhưng không đến chết mất. Chúng tôi thường mang sự chết của Đức Chúa Giêxu trong thân thể mình, hầu cho sự sống của Đức Chúa Giêxu cũng tỏ ra trong thân thể chúng tôi. Bởi chúng tôi là kẻ sống, vì cớ Đức Chúa Giêxu mà hằng bị nộp cho sự chết, hầu cho sự sống của Đức Chúa Giêxu cũng được tỏ ra trong xác thịt hay chết của chúng tôi”.
Tối nay tôi giới thiệu cho bạn đồn lũy thứ nhứt mà chúng ta có cần để yên nghỉ trong . . . "Sự quan phòng của Đức Chúa Trời". Chúng ta sẽ bật cười hay lấy làm ngạc nhiên ở tư tưởng Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta. Điều nầy nhắc cho tôi nhớ tới câu chuyện hài hước nầy.
Một tên trộm bẻ khoá vào trong ngôi nhà kia và khi hắn đang trèo qua cửa sổ thì nghe thấy một giọng nói trong bóng tối vang lên: "Đức Chúa Trời đang quan sát ngươi kìa!" Choáng váng và bối rối, anh ta bắt ớn lạnh khi nhìn vào bóng tối của căn phòng hy vọng nhận ra ai có giọng nói quái gở đó. Sau vài phút và không còn nghe thấy giọng nói ấy nữa, anh ta bật đèn pin lên và bắt đầu nhìn quanh để tìm kiếm vật chi có giá trị đặng lấy cắp. Khi ấy anh ta lại nghe thấy giọng nói đó: "Đức Chúa Trời đang quan sát ngươi kìa!" Hướng ngọn đèn pin về phía có giọng nói, anh ta nom thấy một con két bị nhốt trong chuồng. Bước tới gần chuồng chim, anh ta hỏi con két: "Có phải mày vừa nói Đức Chúa Trời đang quan sát ngươi kìa không?” Con két đáp: "Phải đấy và Đức Chúa Trời đang quan sát ngươi kìa!" Tên trộm hỏi: "Tao tưởng mày là Đức Chúa Trời chớ?" Con két nói: "Không phải đâu!" Vì thế tên trộm nói: "Vậy hãy nói cho tao biết, mày tên gì vậy?” Con két đáp: "Môise". Tên trộm nói: "Môise à!", rồi hắn hỏi tiếp: "Không biết tên ngu ngốc nào lại dám đặt cho con két cái tên Môise vậy cà?" Con két nói: "Chính người đặt tên cho kẻ bắt trộm Doberman của họ là Đức Chúa Trời!"
Mặc dù chúng ta bật cười nơi tính hài hước của câu chuyện, song sự thật cho thấy rằng: Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta. Một bài ca do Bett Midler hát nhắc cho chúng ta nhớ. . . "Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta, Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta từ đàng xa". Và bài thánh ca xưa rất quen thuộc cũng nhắc cho chúng ta nhớ . . . "Chim sẻ mắt Chúa vẫn chú vào, và Ngài há quên tôi khi nào". Gióp (33.11b) tuyên bố rằng chính Đức Chúa Trời là Đấng đang “coi chừng đường lối tôi”. Tác giả Thi thiên nhắc cho chúng ta nhớ Đức Giêhôva đang quan sát khách lạ, kẻ mồ côi, người goá bụa, bạn và tôi. Phải, Đức Chúa Trời đang quan phòng tôi.
Có người tin Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta thì chẳng khác gì hơn Đấng Tạo Hoá đang đứng nhìn xem mọi thứ vì sở thích riêng của Ngài mà thôi. Họ xem Đức Chúa Trời là một niềm vui và liếc nhìn quanh với hy vọng tìm cho ra ai đó để xoá bỏ niềm vui ấy đi. Không một điều gì có thể che lấp được sự thật hết.
1. Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta . . . để làm ơn cho chúng ta
Thi thiên 34.15: “Mắt Đức Giêhôva đoái xem người công bình, Lỗ tai Ngài nghe tiếng kêu cầu của họ”.
Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hoá của chúng ta, nhưng Ngài cũng là Cha chúng ta. Chính Đức Chúa Trời là Đấng làm ơn cho đời sống chúng ta với sự quan phòng của Ngài trên chúng ta như một người Cha quan phòng con cái của người vậy. "Chúa quan sát đời sống chúng ta liên tục. Từ lúc còn trong bụng mẹ cho tới khi chúng ta qua đời, Chúa canh giữ và hướng dẫn cuộc hành trình trên đất của chúng ta" – (Francis Frangipane)
Là cha đời nầy, tôi đứng quan sát con cái tôi, thứ nhứt vì đây là bổn phận của tôi, và thứ hai, vì tôi yêu thương chúng. Nhiều lần tôi quan sát chúng vật vã với những việc mà chúng buộc phải lo làm. Trong những thời điểm đó tôi phải chờ cho chúng kêu to lên: "Bố ơi, bố giúp con với?" trước khi đến giúp cho chúng nó. Ở những lúc khác tôi xen vào để cứu giúp cho chúng, mà không phải chờ đợi chi hết.
Chúa Giêxu nhắc cho chúng ta nhớ rằng Cha ở trên trời vốn biết rõ mọi nhu cần của chúng ta trước khi chúng ta cầu xin Ngài (Mathiơ 6:8). Thực vậy sao? Vì mắt Ngài luôn mở ra để nhìn thấy mọi nhu cần của chúng ta và lỗ tai Ngài luôn mở để lắng nghe tiếng kêu la của chúng ta. Ngài là Cha chúng ta và Ngài muốn làm ơn cho chúng ta với sự hiện diện của Ngài.
Tôi đã đúng khi cho rằng Đức Chúa Trời đang quan sát chúng ta mọi lúc mọi khi . . . dù là lúc khó khăn hay lúc thuận tiện trong đời sống của chúng ta. Tư tưởng Đức Chúa Trời đang quan sát chúng ta khi chúng ta sống tệ hại sẽ gây ra nỗi sợ hãi trong tấm lòng của chúng ta, song không phải vậy đâu. Đức Chúa Trời không đặt trong chúng ta một tâm thần sợ hãi, mà đặt vào đấy thần trí của sự làm con nuôi, sự nầy nhắc cho chúng ta nhớ rằng chúng ta là con cái của Ngài.
Roma 8.15-17: “Thật anh em chẳng nhận lấy thần trí của tôi mọi đặng còn ở trong sự sợ hãi; nhưng đã nhận lấy thần trí của sự làm con nuôi, và nhờ đó chúng ta kêu rằng: Aba! Cha! Chính Đức Thánh Linh làm chứng cho lòng chúng ta rằng chúng ta là con cái Đức Chúa Trời. Lại nếu chúng ta là con cái, thì cũng là kẻ kế tự: kẻ kế tự Đức Chúa Trời và là kẻ đồng kế tự với Đấng Christ, miễn chúng ta đều chịu đau đớn với Ngài, hầu cho cũng được vinh hiển với Ngài”.
Đức Chúa Trời đang quan sát để làm ơn cho chúng ta với sự hiện diện như là Cha chúng ta. Trong mối thông công mật thiết nhất, chúng ta được đưa vào một sự hội hiệp Cha Con với Đức Chúa Trời qua sự làm con nuôi, nhờ đó chúng ta có thể kêu: "Aba, Cha!” Chúng ta có một Cha là Đấng yêu thương chúng ta và đang quan phòng chúng ta để dẫn dắt và canh chừng đời sống của chúng ta.
2.Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta. . .để dẫn dắt chúng ta
Thi thiên 32.8: “Ta sẽ dạy dỗ ngươi, chỉ cho ngươi con đường phải đi; Mắt ta sẽ chăm chú ngươi mà khuyên dạy ngươi”.
Bậc phụ huynh nào yêu thương con cái của họ sẽ cho phép chúng chơi đùa trong chiếc xe hơi chạy trên đường phố sao? Đức Chúa Trời đến để dẫn chúng ta ra khỏi con đường bị coi là nguy hiểm không thể chơi đùa được trong đó. Ngài có con mắt quan sát trên hết thảy chúng ta.
Nói tới mắt của Đức Chúa Trời có nghĩa là nói tới sự quan phòng đầy sự khôn ngoan của Ngài (thấy trước) trên chúng ta. Ngài dạy dỗ chúng ta để cho chúng ta hiểu rõ đường lối của Ngài và để ý xem chúng ta đang đi đâu. Ngài dạy dỗ chúng ta để chỉ cho chúng ta thấy hướng đi đúng đắn khi chúng ta hành trình trên con đường sự sống.
Thật là lý thú vì chữ "dạy" ở đây có ý nói tới hai việc. Thứ nhứt là một mũi tên, nó chỉ một hướng nhất định nào đó, và thứ hai một ngón tay chỉ phương hướng. Mũi tên chỉ được nhắm bởi một cung thủ và chính mấy ngón tay khiến cho mũi tên bắn đi từ dây cung đến một mục tiêu nhất định.
Chính con mắt lăm lăm của Đức Chúa Trời đang quan sát trên chúng ta tập trung vào mục tiêu: ấy là chúng ta phải được biến đổi theo ảnh tượng của Đấng Christ. Đó là đích nhắm của Ngài trong mọi đời sống chúng ta. Có người sẽ tới sớm và có người tới trễ . . . có người đến từ hướng nầy và có người đến từ hướng khác. Nhưng chính Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta, Ngài dẫn dắt chúng ta vào bến bờ phu phỉ của Ngài: ấy là trở nên giống như Đấng Christ.
Hãy lắng nghe tác giả Thi thiên khi ông nói tới sự quan phòng mật thiết của Đức Chúa Trời đối cùng chúng ta như để dẫn dắt chúng ta.
Thi thiên 139.1-5: “Hỡi Đức Giêhôva, Ngài đã dò xét tôi, và biết tôi. Chúa biết khi tôi ngồi, lúc tôi đứng dậy; Từ xa Chúa hiểu biết ý tưởng tôi. Chúa xét nét nẻo đàng và sự nằm ngủ tôi, Quen biết các đường lối tôi. Vì lời chưa ở trên lưỡi tôi, Kìa, hỡi Đức Giêhôva, Ngài đã biết trọn hết rồi. Chúa bao phủ tôi phía sau và phía trước, Đặt tay Chúa trên mình tôi”.
Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta, lúc chúng ta đi ngủ, lúc chúng ta thức giấc. Ngài biết rõ từng lời nói trên đầu lưỡi chúng ta khi chưa ra khỏi miệng. Và Ngài hiểu rõ con cái Ngài! Sự Ngài quan phòng trên đời sống bạn và tôi, khiến cho Ngài bao phủ chúng ta từ trước ra sau. Nói cách khác, bàn tay Ngài nắm lấy tôi, dẫn dắt tôi, đưa tôi vào trong đồn lũy của Ngài.
Và cũng như phần nhiều bậc phụ huynh chúng ta, tôi tin Ngài lấy làm buồn khi con cái Ngài không chịu noi theo sự hướng dẫn của Ngài. Ngài yêu thương chúng ta nhiều đến nỗi luôn hướng mắt Ngài nhìn về chúng ta. Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta!
3. Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta . . . để canh giữ chúng ta
Châm ngôn 5.21: “Vì các đường của loài người ở trước mặt Đức Giêhôva; Ngài ban bằng các lối của họ”.
Đức Chúa Trời là Cha chúng ta không những quan phòng để làm ơn cho chúng ta với sự hiện diện của Ngài, và để dẫn dắt chúng ta đi theo đường lối của Ngài. . .mà còn canh giữ chúng ta khi chúng ta bước đi nữa. Trong kỳ nghỉ hè, gia đình tôi và tôi đã đi qua nhiều phi cảng khác nhau, ở đấy có nhiều đoàn dân đông. Tôi cứ để mắt trông chừng bầy con của mình. Tôi quan sát đời sống của chúng như để bảo hộ cho chúng vậy.
Tôi hỏi người bạn không biết anh ta có nghĩ anh ta sẽ làm gì khi có ai đó tìm cách bắt lấy đứa con trai nhỏ ra khỏi anh ta trong khi siêu thị thì đầy ắp cả người. Anh ta đáp: "Có chứ, tôi sẽ đá vào chúng giữa hai chân và xé toạc cái mũi ra khỏi gương mặt của chúng!" Tôi đáp: "Hừm, anh đã nghĩ như thế à!"
Tác giả Thi thiên quyết chắc với chúng ta rằng Đức Chúa Trời thường xuyên cưu mang hết thảy đường lối của chúng ta. Sự Ngài quan phòng chúng ta không những là một sự chú ý luôn luôn, mà còn cân nhắc nói tới "ban bằng" nữa. Đức Chúa Trời sẵn sàng dời đi hết mọi ngăn trở đứng giữa Ngài và con cái Ngài. Ngài chuẩn bị dời chúng ta ra khỏi đường lối nào gây hại cho chúng ta.
Tôi không cho rằng là Cơ đốc nhân thì không có một điều chi tệ hại sẽ xảy ra cho chúng ta hay cho những người yêu dấu của chúng ta. Tôi không giải thích lý do tại sao có người đối diện với những hoàn cảnh ghê khiếp trong cuộc sống và có người chết những cái chết do bạo lực trong khi những người khác thì không phải như vậy. Tôi không thể giải thích lý do tại sao có người chết vì ung thư và các bịnh tật khác trong khi có người lại được chữa lành. Nhưng trong khi phấn đấu để trả lời mọi thắc mắc của chúng ta, chúng ta đừng giống như tên đầy tớ của tiên tri Êlisê, mắt của tên đầy tớ nầy bị đóng lại trước những gì Đức Chúa Trời đang làm quanh họ để bảo vệ cho họ. Chúng ta phải tin rằng Đức Chúa Trời vốn biết rõ Ngài sẽ làm gì rồi.
Tác giả Thi thiên vốn quyết chắc sự bảo đảm khi Đức Chúa Trời canh chừng trên ông.
Thi thiên 121.1-4: “Tôi ngước mắt lên trên núi: Sự tiếp trợ tôi đến từ đâu? Sự tiếp trợ tôi đến từ Đức Giêhôva, Là Đấng đã dựng nên trời và đất. Ngài không để cho chơn ngươi xiêu tó; Đấng gìn giữ ngươi không hề buồn ngủ. Đấng gìn giữ Ysơraên không hề nhắp mắt, cũng không buồn ngủ”.
Đức Chúa Trời không hề buồn ngủ! Chúng ta là bậc cha mẹ lại rất thường buồn ngủ không biết con cái mình đang làm gì? Đức Chúa Trời không hề thôi quan sát từng bước chân của chúng ta. Giống như bậc cha mẹ họ đi trước và sau đứa con mới tập đi để đỡ chúng cho khỏi té, cũng một thể ấy là Đức Chúa Trời trong đời sống của chúng ta để canh giữ chúng ta. Tác giả Thi thiên kết sự canh giữ quan phòng của Đức Chúa Trời bằng câu: "Ngài là Đấng gìn giữ ngươi".
Giữ gìn: bảo hộ, chú ý, gìn giữ trong quyền chủ động của một người. Chúa Giêxu đã cầu nguyện xin Cha “giữ” chúng con khỏi điều ác (Giăng 17.15). Mắt Ngài chăm chú trên chúng ta để gìn giữ và bảo hộ chúng ta tránh khỏi kẻ ác, là kẻ đến để cướp phá, giết chóc và huỷ diệt chúng ta. Hãy tìm kiếm đồn luỹ bảo hộ, quan phòng của Đức Chúa Trời trong thời của bạn và hãy yên nghỉ trong đó. Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta để canh giữ chúng ta!
PHẦN KẾT LUẬN
Đồn luỹ quan phòng của Đức Chúa Trời đáng được lưu ý. Chúng ta không nên kiêu ngạo khi cho rằng chúng ta treo mình trên nóc đền thờ rồi mong Đức Chúa Trời buông tha đời sống của chúng ta. Chúa Giêxu phán: "Ngươi đừng thử Chúa là Đức Chúa Trời ngươi”.
Đồn luỹ của Đức Chúa Trời là một nơi yên nghỉ. Tuy nhiên, sự yên nghỉ của chúng ta không phải là sự thiếu hoạt động trên đời sống chúng ta, mà chính Đức Chúa Trời đã trở thành năng động trong đời sống chúng ta.
Đồn luỹ của Đức Chúa Trời là một nơi được miễn trừ, ở đó gánh nặng chất trên chúng ta bị rơi xuống.
Đồn luỹ quan phòng của Đức Chúa Trời đem lại sự an ủi, sự bảo đảm và chân thành trong mối thông công của chúng ta với Ngài. Đức Chúa Trời đang quan phòng chúng ta!
Amen!
***












Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét