Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

ĐỜI MỚI CHO NĂM MỚI



ĐỜI MỚI CHO NĂM MỚI
Mathiơ 25:1-13

Bạn có từng đọc quảng cáo cần người chưa? Họ có những quảng cáo như vầy: “Cần người trông trẻ”, “cần người có cuốc để đào mương”, “cần người cắt cỏ”.
HỌ CÓ MỘT NHU CẦU!
a. Thế giới nầy có một nhu cần về Chúa Jêsus.
Họ có quyền nhìn vào Hội thánh để đạt được nhu cần ấy.
b. Đức Chúa Trời có một nhu cần về các tín đồ đã được xức dầu.
TẠI SAO? Vì như Êsai 10:27 chép: “…ách sẽ bị gãy vì sự béo mập”.
Ách là gì vậy? Một nông cụ bạn mắc lên cổ trâu hay bò để chúng sẽ làm theo những gì bạn muốn chúng phải làm. Ách buộc chúng lại với nhau, và với cái cày. Đây là một gánh nặng, một sự ràng buộc, hay một thứ được sử dụng để nô dịch hóa.
Về mặt thuộc linh có cái ách của tội lỗi, xác thịt, Satan (sợ hãi, vô tín).
Satan muốn bạn bị ràng buộc với hắn, và các công cụ của hắn để bạn sẽ làm theo sự trói buộc của hắn.
Nhưng khi đề cập tới Laxarơ, Chúa Jêsus đã phán ở Giăng 11:44: “Hãy mở cho người, và để người đi”.
ĐỨC CHÚA TRỜI MUỐN MỞ TRÓI CHO AI ĐÓ!
Ấy chẳng phải là nắm lấy một bài giảng hay, bài hát hay, hoặc gõ nơi cửa đâu!
MÀ LÀ NẮM LẤY ĐỨC THÁNH LINH. CHÚNG TA PHẢI CÓ SỰ XỨC DẦU.
II Côrinhtô 3:17: “…Thánh Linh của Chúa ở đâu, thì sự tự do cũng ở đó”.
Chúng ta cần một sự tự do — ca hát, giảng đạo, làm chứng, v.v… Cho tới khi nào chúng ta nhận được sự tự do ấy, người ta sẽ chưa được cứu, chưa được đầy dẫy, chưa được chữa lành, và chưa được giải phóng.
Tôi e rằng chúng ta, sau khi bắt đầu sống theo Thánh Linh giờ đây đang nương vào cánh tay xác thịt (mọi khả năng riêng của mình).
Có một trường nam, ở đó mỗi sáng trước khi vào lớp, học sinh buộc phải đọc Bài Tín Điều Các Sứ Đồ. Mỗi em được trao cho mảnh giấy để đọc: “Tôi tin Đức Chúa Trời là Cha Toàn Năng” và cứ thế mà đọc tới.
Một sáng kia, khi mọi việc cứ tiến triển suông sẻ, có một sự ngắt quảng và im lặng sâu sắc. Thế rồi một học sinh đứng lên nói: “Học sinh nào tin nơi Đức Thánh Linh không có mặt ở đây hôm nay”.
Thật là nhiều lần sự việc ấy đang xảy ra trong các buổi thờ phượng của nhà thờ chúng ta ngày nay.
Chúng ta đã thôi không còn tìm kiếm Đức Thánh Linh nữa.
TUY NHIÊN, SỰ VIỆC ẤY SẼ LÀM THAY ĐỔI TẤM LÒNG CỦA CHÚNG TA!
Mathiơ 25:1-2: “Khi ấy, nước thiên đàng sẽ giống như mười người nữ đồng trinh kia cầm đèn đi rước chàng rể. Trong các nàng đó, có năm người dại và năm người khôn”.
A. NHỮNG NGƯỜI NỮ ĐỒNG TRINH
Họ trong trắng, thanh sạch, bổn tánh không tì vít, và không có gì xấu hổ.
Họ ưa thích sống trong tập thể nhơn đức. Chúng ta thấy có 10 người như thế trong một số nhà thờ của chúng ta ngày nay!
B. HỌ CÓ NHỮNG DỰ TÍNH RẤT CAO ĐẸP
Họ muốn nhìn thấy Chàng Rễ.
Chúng ta có nhiều người với những dự tính tốt đẹp, nhưng họ không hề dấn thân vào đó.
Những dự tính của họ đều rất tốt, nhưng họ rất mù quáng trước nhu cần thực sự của chính họ.
Khải huyền 3:15-18: “Ta biết công việc của ngươi; ngươi không lạnh cũng không nóng. Ước gì ngươi lạnh hoặc nóng thì hay! Vậy, vì ngươi hâm hẩm, không nóng cũng không lạnh, nên ta sẽ nhả ngươi ra khỏi miệng ta. Vả, ngươi nói: Ta giàu, ta nên giàu có rồi, không cần chi nữa; song ngươi không biết rằng mình khổ sở, khốn khó, nghèo ngặt, đui mù và lõa lồ. Ta khuyên ngươi hãy mua vàng thử lửa của ta, hầu cho ngươi trở nên giàu có; mua những áo trắng, hầu cho ngươi được mặc vào và điều xấu hổ về sự trần truồng ngươi khỏi lộ ra; lại mua thuốc xức mắt đặng thoa mắt ngươi, hầu cho ngươi thấy được. Phàm những kẻ ta yêu thì ta quở trách sửa phạt; vậy hãy có lòng sốt sắng, và ăn năn đi”.
Họ chẳng có nhu cần về sự thờ phượng, hay về lối sống thánh khiết.
Họ không muốn trả giá.
Có phải bạn bị mù lòa trước nhu cần của mình không?
Mathiơ 25:3: “Người dại khi cầm đèn đi thì không đem dầu theo cùng mình”.
Mọi hy vọng của họ đều đặt nơi những ngọn đèn tuyên xưng của họ.
Họ sẽ chẳng đi đâu mà không có đèn của họ (loại áo thun có chữ Jêsus, sự nên thánh, v.v…), vì những ngọn đèn người ta có thể nhìn thấy được, còn dầu thì bị che khuất không nhìn thấy được.
Tuy nhiên, họ đã sống rất thế gian trong tấm lòng của họ (ngồi lê đôi mách, tranh cạnh, ghen tương, v.v…).
Họ là những bậc thầy, chớ không phải hạng người sở hữu những điều đó.
Họ chậm lụt, thiếu suy xét.
Bạn có thể có ngôi nhà riêng; nhưng nếu bạn xao lãng với nó, không bao lâu nữa nó sẽ bị bỏ và không dung chứa bạn nữa.
Mathiơ 25:5: “Vì chàng rể đến trễ, nên các nàng thảy đều buồn ngủ và ngủ gục”.
Sau khi họ xao lãng, họ rơi vào chỗ dửng dưng.
Sau khi bạn xao lãng đối với cái gì đó, bạn sẽ có thái độ: “Nào, chắc phải bỏ đi thôi, hãy lo về một người mới” — đặc biệt là tuần lễ sau Lễ Giáng Sinh.
Mấy năm qua chẳng có ai để ý đến những hành động lớn lao của Đức Chúa Trời trong xứ, vì chúng ta đang say ngủ.
Trong sự rút lui đầy thảm họa của Napoleon và nước Pháp ra khỏi Moscow, nước Nga vào năm 1812.
Armand Caulaincourt, Công Tước xứ Vicenza, ông lo về Ngự lâm quân của Napoleon, đã mô tả thể nào những Ngự Lâm Quân nầy, đã bị cơn lạnh áp đảo, họ rã ngũ và nằm sóng soài trên tuyết, họ yếu đuối hay tê cóng quá đến nỗi không còn đứng được nữa.
Họ ngủ thiếp đi, họ đã chết mất. NGỦ LÀ CHẾT.
Ông kể lại thể nào ở một số cơ hội, ông đã tìm cách vực dậy những kẻ đã ngã dưới đất, cảnh cáo họ rằng họ sẽ chết mất; nhưng tình trạng uể oải do cơn lạnh đem đến rất mạnh mẽ không thể cưỡng lại được.
Trước mọi lời khẫn nài của ông, những binh sĩ uể oải kia đã bị điếc hết rồi. Những lời duy nhứt họ thốt ra là lời họ nài xin tình yêu thương của Đức Chúa Trời hãy tránh ra để cho họ ngủ.
Mathiơ 24:12: “Lại vì cớ tội ác sẽ thêm nhiều thì lòng yêu mến của phần nhiều người sẽ nguội lần”.
CHỈ VÌ MỌI NGƯỜI KHÁC, VÀ TỪNG NHÀ THỜ KHÁC ĐANG SỐNG NHƯ THẾ KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ ĐÚNG ĐẮN ĐÂU.
Vì nhà thờ đã bỏ đi việc rao giảng sự nên thánh mà tình cảm của chúng ta bị khuyết đi.
Chúng ta nói: “Nhà truyền đạo ơi, xin để chúng tôi yên, đừng giảng đề tài ấy nữa”.
Chúng ta cần cái chạm của sự xức dầu.
Ngày cả người khôn, họ đang sống trong mối nguy hiểm của sự say ngủ.
Mathiơ 25:6: “Đến khuya, có tiếng kêu rằng: Kìa, chàng rể đến, hãy đi ra rước người!”
Lúc nửa đêm, khi giấc ngủ đang say nồng, và sự thức tỉnh gần như chẳng được hoan nghênh cho lắm.
Chúa Jêsus phán cùng các môn đồ Ngài: “Cứ ngủ đi”, vì đã quá trễ không còn làm chi được nữa.
Có bao nhiêu cơ hội đã bị bỏ qua, vì chúng ta không được đầy dẫy Đức Thánh Linh?
Một ngày kia, quả là quá trễ không còn đầy dẫy được nữa.
Mathiơ 25:7: “Các nữ đồng trinh bèn thức dậy cả, sửa soạn đèn mình”.
Họ đã cất bỏ phần tim đèn đã từng được thắp sáng. Phần tim đèn sẽ không bắt lửa nữa.
Chúng ta cần phải cất bỏ di tích các kinh nghiệm trong quá khứ.
Êxêchiên 33:12, 18: “Hỡi con người, khá nói cùng con cái của dân ngươi rằng: Sự công bình của người công bình sẽ không cứu được nó trong ngày nó phạm tội, và sự dữ của kẻ dữ sẽ không làm cho nó sa ngã nơi ngày nó đã xây bỏ sự dữ ấy, cũng như người công bình sẽ không nhờ sự công bình đã qua rồi mà sống được nơi ngày mình phạm tội...Nếu người công bình xây bỏ sự công bình của mình mà phạm sự gian ác, thì nó sẽ chết trong đó”.
GIỜ ĐÂY, BẠN ĐANG Ở ĐÂU? Đàng trước hay đàng sau?
Thi thiên 139:23-24: “Đức Chúa Trời ơi, xin hãy tra xét tôi, và biết lòng tôi; Hãy thử thách tôi, và biết tư tưởng tôi; Xin xem thử tôi có lối ác nào chăng, Xin dắt tôi vào con đường đời đời”.
Trong ánh sáng của cõi đời đời, chẳng có thứ gì quá quí báu để nắm giữ mãi được.
Mathiơ 25:8-10: “Các người dại nói với các người khôn rằng: Xin bớt dầu của các chị cho chúng tôi, vì đèn chúng tôi gần tắt. Nhưng các người khôn trả lời rằng: Không, e chẳng đủ cho chúng tôi và các chị; thà các chị hãy đi đến người bán dầu mà mua. Song trong khi họ đang đi mua, thì chàng rể đến; kẻ nào chực sẵn, thì đi với người cùng vào tiệc cưới, và cửa đóng lại”.
5 nữ đồng trinh dại đã chạy vào thành đổ mồ hôi, bực bội và thở phì phò.
Họ bận tìm kiếm dầu khi lẽ ra họ phải vui mừng.
Đấy là lý do tại sao ngồi lại cầu nguyện, đọc và nghiên cứu Kinh thánh là điều quan trọng.
HÃY BỎ ĐI TỘI LỖI VÀ TÍNH THỜ Ơ.
Nhiều nhà thờ đã trở thành một cộng đồng thịnh vượng. Chúng ta trông đợi nhà truyền đạo lo liệu mọi sự dinh dưỡng.
Chúng ta không thể cho người khác ăn nếu bản thân chúng ta đang đói kém.
Bao lâu bạn được cứu không phải là vấn đề. Bạn cần sự xức dầu của Đức Thánh Linh.
Phierơ — cái bóng đã chữa lành cho nhiều người.
Êlisê — bộ xương khô của ông đã làm cho một người lại sống.
Sự xức dầu của chúng ta có hiệu quả như thế nào?
Đây là thời điểm chúng ta phải thức tỉnh và nhìn thấy nhu cần một sự phấn hưng cho cá nhân.
Nếu chẳng có ai khác cần đến nó, chúng ta cần phải quyết định tìm kiếm sự phấn hưng ấy.
Vance Havner đã nói: “Hội thánh không bao giờ phình được cái ruột (những sinh hoạt) ra với một ít hơi ở trong đó. Mọi sự đều là hư không trừ phi Thánh Linh của Đấng Thánh ngự xuống. Thật là buồn khi phải nói, chúng ta dường như không biết rằng chúng ta chẳng có hơi hướm của Đức Thánh Linh. Nếu Ngài thôi không vận hành nữa, nhiều thuộc viên trong Hội thánh sẽ không hề biết được sự khác biệt. Giống như Samsôn, chúng ta sẽ không biết Ngài đã rời đi, nhưng chúng ta giữ việc “tự mình lắc lư” trong bộ môn thể dục mềm dẻo”.
TỐI NAY, CHÚA JÊSUS ĐANG PHÁN: “HÃY MỞ CHO “HỌ” VÀ ĐỂ CHO ‘HỌ’ ĐI”.
Phần kết luận: Charles Finney thuật lại vị trưởng lão nầy hỏi cụ già kia: “Làm sao ông có được ơn phước nầy?”
Ông cụ đáp: “Tôi thôi không nói dối với Đức Chúa Trời nữa. Mọi sự sống Cơ đốc của tôi, tôi đã từng giả vờ và cầu xin Đức Chúa Trời những thứ mà tôi không muốn có. Tôi cứ cầu nguyện, và thường không thành thật và thực sự nói dối với Đức Chúa Trời. Không bao lâu sau khi tôi suy nghĩ lại, tôi không nói điều tôi thực sự không muốn nói với Đức Chúa Trời trong sự cầu nguyện, Đức Chúa Trời đã trả lời tôi, và Đức Thánh Linh ngự xuống, và tôi được đầy dẫy Đức Thánh Linh”.
Mục sư Jayme D. Carter.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét